Tôi có một người bạn thân, cô ấy thời trẻ cũng xinh xắn và được nhiều bạn trai theo đuổi. Qua hai mối tình không thành, một mối với bạn học thời đại học, một mối sau khi ra trường đi làm, chẳng biết thế nào mà cô ấy lại không chọn, đi dính vào đàn ông có vợ.
Người đàn ông này hơn bạn tôi nhiều tuổi, anh ta là kiểu chín chắn và thành đạt, nhưng về hình thức khá chênh lệch với bạn tôi. Nếu gặp ở ngoài và không biết là “bạn trai” của bạn mình, tôi sẽ gọi là chú.
Ngay từ đầu tôi đã khuyên bảo bạn nhiều, rằng đừng nên dây dưa với đàn ông có vợ. Cô ấy cũng đồng ý với tôi rằng sẽ cắt đứt, rằng tôi nói đúng, nhưng mãi tôi không thấy họ cắt đứt.
Bạn tôi trái lại ngày càng lậm vào sâu hơn. Có giai đoạn cô ấy lâng lâng hạnh phúc, ngợi khen người đàn ông này ngọt ngào, tâm lý, yêu thương cô ấy hết lòng, tài chính vững vàng không để cô ấy thiếu bất cứ thứ gì cô ấy muốn…
Tôi bảo bạn, “thứ duy nhất cậu muốn nhưng anh ta sẽ không bao giờ cho cậu được, đó là một gia đình”. Bạn đã không tin tôi, bạn nói rằng “anh ấy sắp bỏ vợ để đến với mình, họ không hạnh phúc đâu”.
Nhưng cái “sắp” đấy cuối cùng kéo dài đã 8 năm, bạn tôi sinh cho người đàn ông đó 2 đứa con nhưng chưa có gì thay đổi về thân phận. Tôi nói không phải là mong điều đó xảy ra, mà ý tôi chỉ là, lẽ ra cô ấy nên thấy điều đó sẽ không bao giờ xảy ra cả.
Ảnh minh họa: Getty Images.
Nhìn bạn sống buồn bã và đau khổ, một mình vò võ nuôi cho người đàn ông đó hai đứa con, lo lắng sấp ngửa khi con ốm, con đi cấp cứu, trong khi anh ta vẫn có gia đình của anh ta, thích thì đến chỗ bạn tôi, vợ không biết con không hay về cuộc sống khác này của anh ta, không thích thì bạn tôi có gọi điện cả ngày cũng không được, tôi vừa bực vừa thương bạn.
Nhưng tôi không thể đồng cảm với bạn của mình được. Khổ nỗi mỗi khi buồn bạn lại tìm tôi tâm sự. Gần đây nhất bạn nói bạn và người đàn ông đó đang cãi nhau to, vì bạn đưa ra tối hậu thư rằng anh ta chọn đi, bạn và hai đứa con hay gia đình đang có. Nhưng người đàn ông của bạn không muốn có bất kỳ thay đổi nào hết, anh ta muốn cuộc sống như bây giờ, có cả hai, và bạn tôi bất lực, cô ấy chẳng biết phải làm gì.
Tôi thì như đã nói, tôi không tán thành việc làm của bạn, tôi thấy cô ấy đã phạm sai lầm khủng khiếp ngay từ khi bắt đầu mối quan hệ này rồi, nên những gì tôi có thể nói ra chỉ là “hãy rời bỏ người đàn ông đó, anh ta không tốt đẹp, bạn làm vậy cũng không tốt đẹp gì, đời bạn định trói mình sống thế này đến bao giờ”.
Mỗi khi tôi nói thế là bạn lại giận tôi, nói tôi không hiểu đâu, người đàn ông kia rất tốt, anh ấy không yêu vợ, không hạnh phúc nhưng không bỏ được đấy thôi.
Tôi là người thẳng tính, gần như không nhịn được việc chỉ trích bạn mỗi khi nói về những rắc rối cô ấy tự mang vào cuộc sống của mình. Nhưng cô ấy lại là bạn thân của tôi, nên tôi chẳng thể vì bất đồng quan điểm mà bỏ bạn, nhất là khi cô ấy cũng đang trong tình trạng tồi tệ chứ chẳng phải vui sướng gì.
Các con của bạn tôi đáng yêu, bố của chúng chu cấp tài chính đầy đủ cho mấy mẹ con và anh ta vẫn qua gặp chúng khi có thể. Nhưng tôi không muốn nhìn bạn mình sống thế này, tôi biết cô ấy không bao giờ có một gia đình thực sự khi chọn con đường này. Tôi phải làm sao để giúp cô ấy tỉnh mộng? Tôi đã từng nghĩ để kệ cô ấy, đời ai người nấy sống, nhưng mỗi khi gặp chuyện bạn lại đau khổ tìm tôi làm lòng tôi không yên được.
NLĐO – Chuyên trang Phụ nữ – RSS Feed